ĐƯỜNG vô lộ, Cổng vô môn .
ĐƯỜNG VÔ LỘ.
Đức Phật nói về cái Không, cái không bao la của vũ trụ, nơi đó hoàn toàn trống rỗng nhưng tất cả vạn pháp đều do nhân duyên sanh mà hiện hữu. Không có bất cứ một thứ gì từ Không trở nên Có, mà tất cả đều do nương gá lại nhau mà thành. Đức Phật chỉ bày cho chúng ta về con số không, từ không mà có một, một là hằng số thuộc pháp hữu vi, các vật thể theo tiến trình: thành, trụ, hoại, diệt cuối cùng cũng trở về không, con số không, hai bàn tay không.
Các nhà vật lý, toán học, khoa học gia, nếu không chấp nhận con số không thì tất cả mọi phương trình, kiến trúc cấu tạo sẽ không bao giờ được hoàn mãn. Do từ con số không mà có ra các trò chơi và công trình kiến thiết mới bắt đầu.
Ai cũng cho rằng số 1 là cái bắt đầu, là điểm khởi hành để đi lên nên chẳng có nất thang nào là nất zêrô cả. Khi số 1 đứng cạnh số 1, ta có ra mười một, vậy số mười nằm ở đâu ? để số zêrô đứng cạnh số 1 ta có ra 10, nên số zêrô bây giờ giá trị của nó gấp 9 lần so với số đơn vị bình thường. Cho nên 9 lần nầy có là do số zêrô sanh ra và rồi nếu như cứ tiếp tục thêm nhiều nhiều số zêrô thêm vào sau đó thì sức mạnh và giá trị của nó không thể nào tưởng tượng nổi. Do vậy sự tiến bộ của khoa học vượt nhanh lên được đều phát xuất từ số zêrô. Số zêrô theo giáo lý Phật gia chính là điểm khởi đầu, nên nhớ điều nầy. Ngay nơi điểm khởi đầu đã là Không có gì, thì cuối cùng toàn bộ cho dù có vĩ đại đến đâu rồi cũng qui về Không. Cho nên đi là khổ, dừng là an lạc. Người đi vừa đến điểm B, lại mong cầu tới C và rồi mọi ham muốn đều nổ lực để đến cái tận cùng là Z, đó là những bước đi trên đại lộ khổ não ưu bi.
Đức Phật nói về 8 con đường, nhưng Ngài chẳng dẩn chúng ta đi đâu cả, bởi vì con đường là trong mơ, ai cũng mong có lộ trình để đến, chúng chẳng có ích gì khi chúng ta thức giấc, đường của đức Phật không phải đường đi hay lối mòn của Như lai, mà là đường dẩn tới sự hiểu biết, người hiểu được mọi nguyên nhân sanh ra khổ thì 8 con đường đó làm sao còn, do vậy Như lai đi như chim bay chẳng để lại dấu vết gì cả nghĩa là vậy, mình giống như bầu trời mở rộng, mây đến rồi đi theo sự vận hành của vũ trụ.
CỔNG VÔ MÔN.
Tại sao đức Mẹ Maria sanh ra Chúa Jesus nhưng lại còn trinh ? điều nầy đối với thế gian không ai chấp nhận.
Tại sao hoàng hậu Ma-Da sanh ra thái tử Tất-đạt-Đa từ bên hông ? điều này có tính cách hoang đường không thể tin. Nhưng đó chính là chương trình được sắp đặt ra chỉ bày chân lý về việc hoằng pháp của các Ngài.
Đức Mẹ Maria hay hình tướng Bồ-tát Quán-thế-Âm là chỉ về tướng, về bản thể là biểu tượng cho sự bao che rộng lớn không bến bờ, người Mẹ là chỉ cho phép lạ nhiệm mầu, người Mẹ là chỉ cho sự tồn tại vĩnh hằng. tại sao ?
Bởi vì dù người nam hay nữ cũng đều do người Mẹ sanh ra, nam nữ là hai thể đối lập nhưng trong người Mẹ thì hoàn toàn vô phân biệt.
Chúa được sanh ra Mẹ vẫn đồng trinh, Hoàng hậu Ma-Da có thai do nằm mộng, rồi Thái-tử được sanh ra từ bên hông nên hoàng hậu vẫn còn trinh trắng. Phật là giác, Chúa là Đấng Cứu-thế chỉ cho tình yêu thương nhân loại, cả hai đều phát xuất ra từ sự trong sạch tinh khiết bởi bản thể gốc tồn tại vĩnh hằng của người Mẹ, đó là sự mầu nhiệm, Chúa và Phật là hai danh từ không bị ô nhiễm qua đường ái dục vì đó là bản thể thanh tịnh sáng suốt của chính mình là sự am hiểu về chân lý với cả tấm lòng yêu thương từ bi vô lượng. Phật và Chúa cả hai đều mang tính chất của nữ tánh, tánh nữ là sự chịu đựng cưu mang, diệu dàng dể tha thứ, bao che trên mọi tình huống, nhu mì, cẩn thận, nhã nhặn và từ tốn, không tham vọng, không đấu tranh hơn thua mà nhẫn nhục với cả tấm lòng hy sinh cao qúy...
Lời Chúa dạy :" hãy thương yêu mọi người như thương chính mình và làm ơn với kẻ làm khốn ta, hãy tha cho kẻ làm mất lòng ta. Phải nhận mình làm hèn, phải chê của cải...Trước khi ăn có cần rửa tay hay không thì chẳng hề gì, vì chẳng phải của ăn mà làm cho con người dơ, bèn là những sự trái bởi lòng ta mà ra như sự ghen ghét, gian tà, dâm dục...mới làm cho con người ta dơ mà thôi."
Lời đức Phật dạy cũng thế, khổ là do mình, bất an là do mình, khi mọi nguyên nhân đều được tìm thấy thì chẳng có cái gì gọi là tu, " Tu vô tu tu, hành vô hành hạnh, ngôn vô ngôn ngôn, chứng vô chứng chứng."
Cho nên không cần phải vào chùa hay đến các thánh điện mới gọi là tu. Xưa nay chưa có bậc giác ngộ nào từ chùa mà ra cả, chùa hay đền thờ là cái cổng ràng buộc các tu sĩ trong cái vòng lẩn quẩn của nhị nguyên, tồn tại được là sống nhờ vào các môn đồ của mình. Giác ngộ chân lý và tình thương yêu từ bi vô lượng là cả một vũ trụ bao la nơi đó là lộ trình không tên, không triết lý, không cổng không cần ân sủng của bất kỳ ai, nơi đó hoàn toàn im lặng và vô biên, không có bất kỳ tôn giáo hay tín ngưỡng nào được tạo ra vì pháp giới là nhất chân là bình đẳng.
Người đang đứng với chiếc dù trên tay là chỉ cho chân lý được giác ngộ, nơi đó không có người. Người giác ngộ không phải là người đi dưới mưa không ướt, đi dưới nắng không đen hoặc chân đi không chạm đất, nên nhớ điều nầy, giác ngộ là sự tự do, tỉnh táo và đầy hạnh phúc. Người muốn che dù, đầu tiên họ phải biết ngoài trời đang nắng hay đang mưa. Hạnh phúc an lạc có, không phải do bởi cây dù mà do sự hiểu biết ./.
Điểm dừng là điểm đến, đường vô lộ, cổng vô môn. Đó là ý nghĩa cho bức minh họa nầy.
Tuệquang

Xin thành thật Cám Ơn về bài viết này tuy rất Ngắn gọn nhưng đã Lột được hết những Cốt Lõi và Tinh Túy trong Đạo Phật để giúp người Phật tử nào Mong Cầu sự Giác Ngộ được Mở mang Kiến Thức và biết sử dụng lưỡi Gươm Trí Tuệ của Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi để Phá Vỡ sự Vô Minh của Tâm Thức của người Phật tủ vẫn còn luôn Bám Chấp vào các Hiện Tướng trước mắt mà Không hề Thấy được Ánh Sáng của sự Giác Ngộ cũng chính là Chân Lý Tối Thượng hay cũng là sụ Tuyệt Đối của Tánh KHÔNG trong Triết Lý Căn Bản của Vô Thượng Thậm Thâm Vi Diệu Pháp này
ReplyDeleteXin thành thật Cám Ơn về bài viết này tuy rất Ngắn gọn nhưng đã Lột được hết những Cốt Lõi và Tinh Túy trong Đạo Phật để giúp người Phật tử nào Mong Cầu sự Giác Ngộ được Mở mang Kiến Thức và biết sử dụng lưỡi Gươm Trí Tuệ của Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi để Phá Vỡ sự Vô Minh của Tâm Thức của người Phật tủ vẫn còn luôn Bám Chấp vào các Hiện Tướng trước mắt mà Không hề Thấy được Ánh Sáng của sự Giác Ngộ cũng chính là Chân Lý Tối Thượng hay cũng là sụ Tuyệt Đối của Tánh KHÔNG trong Triết Lý Căn Bản của Vô Thượng Thậm Thâm Vi Diệu Pháp này
ReplyDelete