Tuệ Quang xin chào các đạo hữu,

...nếu bạn khóc, tôi sẽ khóc cùng với bạn - nếu bạn không có những gì buồn thì chúng ta bắt đầu kể chuyện tếu - nếu bạn gặp bất hạnh, mà trước mặt bạn là ngỏ cụt của cuối đường, thì tại nơi đó bạn có đủ 1 mảnh đất để tọa thiền...hạnh phúc và chân lý không phải là điểm đến ở cuối đường hay mong cầu về một cõi, mà nó ở ngay trên từng bước của chúng ta đi...vì có khởi sự đi nên mới có đến, vì có sự quyết tâm mong cầu muốn đạt được nên những vọng tưởng của sự tham lam sẽ hiện lên, đó là những muộn phiền khổ đau trong cuộc hành trình đi tìm Phật tánh và chân lý . Nếu bạn không biết trước tôi, thì cho dù tôi có đứng trước mặt bạn, bạn cũng không thể nhận ra...Phật Tánh không phải là cái nỗ lực đi tìm vì nó không phải là một vật hiện hữu đã có sẵn từ trước mà ta đã một lần biết qua....Cái gì không đến cũng không đi ? hãy nhìn lên bầu trời để quán chiếu, nơi mà ta đã có mặt từ đó, vì có sanh nên có tử, vì cái đến chỉ là sự dừng lại tạm thời nên rồi cũng phải ra đi cho dù ta có thích hay không thích...hãy nhìn lên bầu trời, nếu ta tìm kiếm Phật Tánh, Niết Bàn hay Cực-Lạc thì ta sẽ thấy những đám mây phiền não kéo đến, ta sẽ không tìm thấy được những gì ngoài hình tướng của đám mây, ta không thể nào nắm giữ được nó dù là hình ảnh của 1 vị Phật hay 1 vị Bồ-Tát...mây thì có đến có đi, nhưng bầu trời thì không đến cũng không đi...đó là sự rỗng không thanh tịnh và sáng suốt. Có ai thấy được hình ảnh của chư vị Phật hay Bồ-Tát dưới 1 bầu trời không mây chưa ? bầu trời không đến cũng không đi, mà tọa thiền thì không đi nhưng tất cả vạn thể của vũ trụ đều sẽ đến. Mô Phật

Tuệ Quang



Monday, July 28, 2014

KINH KIM CANG BÁT NHÃ BALA MẬT

CHƯƠNG 2     PHẦN NỘI DUNG    < t >

Nầy Tu-Bồ-Đề! Nơi ý của ông nghĩ thế nào? Các ông chớ cho rằng đức Như-Lai nghĩ như vầy: Ta phải hóa-độ chúng-sanh. Nầy Tu-Bồ-Đề! Ông đừng nghĩ như thế. Bởi vì sao? Vì thiệt không có chúng-sanh nào đức Như-Lai độ cả. Nếu có chúng-sanh mà đức Như-Lai độ đó, thời đức Như-Lai còn có tướng ngã, nhơn, chúng-sanh, thọ-giả.
Nầy Tu-Bồ-Đề! Đức Như-Lai nói có ngã đó chính chẳng phải có ngã, mà kẻ phàm-phu lại cho là có ngã.
Nầy Tu-Bồ-Đề! Phàm-phu đó, đức Như-Lai nói chính chẳng phải phàm-phu, đó tạm gọi là phàm-phu.
Nầy Tu-Bồ-Đề! Nơi ý của ông nghĩ thế nào? Có thể do nơi ba- mươi-hai tướng mà xem là đức Như-Lai chăng?”
Ông Tu-Bồ-Đề bạch rằng: “Đúng thế! Đúng thế! Do nơi ba mươi hai tướng mà xem là đức Như-Lai”.
Đức Phật dạy rằng: “Nầy Tu-Bồ-Đề! Nếu do nơi ba mươi hai tướng mà xem là đức Như-Lai đó, thời vua Chuyển-Luân-Thánh-Vương chính là đức Như-Lai rồi!”
Ông Tu-Bồ-Đề bạch với đức Phật rằng “Bạch đức Thế-Tôn! Theo như con hiểu nghĩa-lý của đức Phật nói, thời chẳng nên do nơi ba-mươi-hai tướng mà xem là đức Như-Lai”. Bấy giờ đức Thế-Tôn liền nói kệ rằng:
Nếu dùng sắc thấy ta,
Dùng tiếng tăm cầu ta,
Người ấy tu đạo tà!
Chẳng thấy được Như-Lai.

Người mà cho rằng mình có độ chúng sanh thì như đức Phật đã nói còn tướng ngã, người còn ngã tướng tức phàm phu mà đã gọi là phàm phu với phàm phu nghĩa là không ai chứng đắc thì ai độ ai ? Ngài dùng chữ Ta là danh từ để chỉ cho người nói, trong khi chúng sanh chấp cho đó là Ngã. Cho nên đức Nhưlai nói Ngã < Ta> đó không phải là cái ngã mạn mà phàm phu hiểu. Đức Phật xác định lại một lần nửa rằng : " thiệt không có chúng sanh nào đức Nhưlai độ cả. " vì sao ? bởi vì chúng sanh đó họ đều có đầy đủ ngũ- nhãn, giống như người mua một chiếc xe hơi mới với đầy đủ chức năng mà chưa biết cách xử dụng hết đó thôi, họ đều là những tài xế giỏi và phi công điêu luyện sau nầy. Ngài không phải là người sáng chế ra các chức năng đó mà là hướng dẩn chỉ bày cách xử dụng khi nào thì cần đến và dùng cho trường hợp nào.
Cho nên khi nói độ chúng sanh thật ra Nhưlai không có độ ai cả, bởi vì theo như đức Phật đã dạy : pháp giới đều bình đẳng, việc độ giúp người là phải quên mình đừng nghĩ đến việc báo đáp trả lại, mà như đức Phật đã nói tất cả chúng sanh đều có phật-tánh thì sao nói độ chúng sanh được ?.
Vậy, nếu không có chúng sanh nào để độ thì danh từ Bồ-tát nghĩa là : " hữu-tình giác, giác hữu-tình " gọi để làm gì ? và hành "Lục độ vạn hạnh" để làm chi ?
Đứng về mặt pháp giới việc làm không thấy có người độ và người được độ thì đó mới gọi là bồ-tát thật nghĩa tức ngã tướng nhân tướng và chúng sanh tướng không còn. Thí dụ : trên đường đi bộ về nhà tình cờ thấy đứa trẻ chạy té nằm úp mặt xuống đất khóc không thể ngồi dậy được...nếu mình đến đở cháu dậy thoa bóp, vỗ về để làm dịu cơn đau của cháu rồi hỏi thăm đưa cháu về hoặc chờ người nhà đến mà không cần biết đứa bé đó là con ai. Tức là việc làm theo " đáp ứng " nên không thấy có người giúp và người được giúp. Nếu cũng cùng sự việc đó, mình đến đứng xem quan sát đứa bé đó là ai ? có phải con của bạn mình hay ở chung xóm không hoặc da trắng hay da đen...nếu quen biết thì giúp đở còn không thì sợ họa lây...việc suy nghĩ như thế gọi là sợ " phản ứng " nên không thể là bồ-tát thiệt nghĩa được.
Thí dụ khi mình làm việc từ thiện giúp đở một người ăn xin, khi bố thí mình có nghĩ rằng sau nầy do nhân duyên họ trở thành triệu phú rồi tìm kiếm mình để trả ơn không ?
Trở lại kinh gọi là Bồ-tát độ được chúng sanh tức là vị bồ-tát đó hoàn toàn nhận thấy biết được pháp lý bình đẳng : "Tâm, Phật, Chúng sanh"  đều đã đồng, nên nói độ là độ ai ?
Rồi liền sau đó đức Phật đưa ra 32 tướng để nói rõ thêm về cụm từ "đức Nhưlai" và "chuyên luân thánh vương".
Trở lại lịch sử như tất cả chúng ta đều biết, sau khi thái-tử vừa sanh ra thì nhà tiên-tri  Atuđà đến xem tướng rồi nói : thái-tử có 32 tướng tốt, 80 vẽ đẹp, sau nầy sẽ là vị vua Chuyễn- luân thánh- vương hiền đức nhất trong thiên hạ hoặc ngài là bậc Chuyễn-pháp-luân tức là bậc giác ngộ cứu dân độ thế...mà các Tổ dùng từ đức Nhưlai để chỉ cho sự thành Phật nầy. Bởi vì đức có nghĩa là người làm những việc lợi ích cho nhân quầng xã hội mà không quảng ngại về sức khỏe và thân xác của mình, như ở VN chúng ta có đức Thánh Trần-hưng-Đạo chẵng hạn. Còn bậc "chuyễn-luân thánh-vương" là từ ngữ chỉ sự chứng đắc thành Thần, thành Thánh làm vua một trong 33 cõi trời của ngoại đạo, việc chứng đắc nầy đều dựa trên hình tướng của khuôn mặt đã tự tô vẽ ra. Do vậy để tránh sự nhầm lẫn nên đức Phật hỏi ông Tu-bồ-đề nghĩ thế nào, có do nơi 32 tướng mà cho đó là bậc giác ngộ chăng ?
Ông Tu-bồ-đề giả vờ lẹ làng lớn tiếng : "đúng thế, đúng thế". Ở đây không phải ông Tu-bồ-đề không biết, mà ông nói để xem từ đầu đến giờ có ai tinh tấn theo dõi lắng nghe hay không ? câu nói nầy nhằm để làm thức tỉnh mọi người hãy chú tâm lắng nghe về hai cụm từ "đức Nhưlai" và "chuyễn-luân thánh-vương", sau đó đức Phật dạy lại: Nhưlai nghĩa là pháp thân bình đẳng đồng nghĩa với hư-không là bản lai diện mục của chính mình, người tu theo đạo lý vô-ngã thì không thể chạy theo hình tướng rồi dựa vào đó cho là Phật là đức Nhưlai. Người ngoại đạo việc chứng đắc họ dùng từ  "chuyễn-luân thánh-vương" để chỉ cho việc thành Thần, gương mặt sẽ được sơn vẽ lại cho khác với phàm phu, vì thế mà đức Phật nói lên bài kệ rằng:
Nếu dùng sắc thấy ta,
Dùng tiếng tăm cầu ta,
Người ấy tu đạo tà !
Chẳng thấy được Như-lai.


No comments:

Post a Comment