Do vậy mà đức Phật nói người bố thí nhiều như thế phước của họ cũng không bằng một phần trăm, một phần ngàn, muôn ức...đối với người đọc tụng và thọ trì kinh nầy chỉ cần bốn câu, thế thì diệu dụng của kinh nầy qúy hiếm biết chừng nào, đúng không ?
Cực-lạc là cốt lõi của cuộc sống nó không phải là những vật ở ngoài thân kết tụ lại, thất bảo là do con người tạo dựng nên nền móng để nắm bắt làm sở hữu, đó là những thứ làm cho con người đam mê và trở thành nô lệ vật chất, chỉ có khổ đau thật sự mà không có được cực lạc. Người mà vào đại hải để tìm thất bảo như trong kinh Pháp-hoa Phật đã thuyết thì chúng sanh đó chỉ là những kẻ khổ chứ không thể trở thành người cực lạc được. Người gọi là cực lạc, Phật thuyết là người có tam nghiệp thanh tịnh thì người đó dù ở đâu cũng được tự do hoàn toàn, không thể bị thuyết phục hay dụ giổ, chỉ có người khổ mới dể tin và dể bị thuyết phục.
Đức Phật hỏi trong cõi ba ngàn đại thiên có bao nhiêu núi Chúa Tu-di ? có bao nhiêu chúng sanh thì có bấy nhiêu núi Tu-di, bởi vì con người tin rằng phước có là do mua cho nên thất bảo tạo nên chùa chiền, đền thánh tượng cốt đâu đâu cũng có và mỗi lúc một nhiều hơn. Đất thất bảo có là do cấu trúc nhân tạo, người muốn có cực lạc là phải tin vào sự tự nhiên của vũ trụ và bằng lòng sống với nó, thất bảo của mỗi chúng sanh nhiều bằng núi Tu-di tức tâm không thể tịnh nên cực lạc ý nghĩa sẽ trở thành sự nổi dậy và lòng tham mỗi lúc một nhiều không thể hóa giải được, khi chưa có ước có, khi có muốn lớn hơn và rồi đi đến phải nhiều hơn thì như thế mới trở thành Chúa Tu-di.
Tài thí thất bảo dù có nhiều như núi Tu-di mà đem làm việc bố thì đức Phật cho biết phước đó rất mỏng cạn, bởi vì người cúng không hiểu rõ nơi để cúng, còn thấy giá trị của vật cúng, còn thấy có Ta cúng nên việc bố thí đó trở thành vô nghĩa đôi khi việc bố thí nhiều như thế lại trở thành điều kiện ắt có và đủ...
Trong truyện Tây-du ngài Ngô-thừa-ân dựng lại câu chuyện " Tiểu Lôi-âm " để đánh thức mọi người, dùng tên chùa để dụ người hiếu phước, bên trong tất cả mọi thứ đều bằng vàng rồng ngay cả đôi chân mài của ma vương Huỳnh-mi Lão tổ cũng được chiếu sáng lấp lánh...Tôn-ngộ-không là đại diện cho trí tuệ khi bị chuông vàng úp lại thì không tài nào ra được...thế thì chúng ta nghĩ thế nào ? thất bảo của nhiều đại gia bố thí nay trở thành chùa Lôi-âm là nơi cực lạc, vậy phước đó có nhiều không ?
Cho nên đức Phật thuyết phước đó cũng không bằng muôn ức của người đọc tụng thọ trì kinh này vì kinh Kim-cang là phước báu ở trong thân là trí tuệ sáng suốt sẵn có tự nơi thân không bao giờ bị tiêu hoại nên không thể nào so sánh với vô số cái giả tạm bên ngoài. Người mà nhẫn đến một bài kệ 4 câu như trong kinh nầy, "đọc tụng" nghĩa là đọc để hiểu rõ ý kinh, "thọ trì" là áp dụng thực hành, cho nên đức Phật dạy có học phải có hành đó là năng độ, là tự mình thực hành để hóa giải mọi phiền não khổ đau cho chính bản thân mình trước xong rồi với kinh nghiệm đó chỉ bày hướng dẩn hay giảng nói lại cho người khác nghe thì đức Phật nói phước báu của người ấy không thể lường bởi vì họ đã nhận ra được phật-nhãn có từ nơi mình là trí tuệ tràn đầy.
No comments:
Post a Comment