Tuệ Quang xin chào các đạo hữu,

...nếu bạn khóc, tôi sẽ khóc cùng với bạn - nếu bạn không có những gì buồn thì chúng ta bắt đầu kể chuyện tếu - nếu bạn gặp bất hạnh, mà trước mặt bạn là ngỏ cụt của cuối đường, thì tại nơi đó bạn có đủ 1 mảnh đất để tọa thiền...hạnh phúc và chân lý không phải là điểm đến ở cuối đường hay mong cầu về một cõi, mà nó ở ngay trên từng bước của chúng ta đi...vì có khởi sự đi nên mới có đến, vì có sự quyết tâm mong cầu muốn đạt được nên những vọng tưởng của sự tham lam sẽ hiện lên, đó là những muộn phiền khổ đau trong cuộc hành trình đi tìm Phật tánh và chân lý . Nếu bạn không biết trước tôi, thì cho dù tôi có đứng trước mặt bạn, bạn cũng không thể nhận ra...Phật Tánh không phải là cái nỗ lực đi tìm vì nó không phải là một vật hiện hữu đã có sẵn từ trước mà ta đã một lần biết qua....Cái gì không đến cũng không đi ? hãy nhìn lên bầu trời để quán chiếu, nơi mà ta đã có mặt từ đó, vì có sanh nên có tử, vì cái đến chỉ là sự dừng lại tạm thời nên rồi cũng phải ra đi cho dù ta có thích hay không thích...hãy nhìn lên bầu trời, nếu ta tìm kiếm Phật Tánh, Niết Bàn hay Cực-Lạc thì ta sẽ thấy những đám mây phiền não kéo đến, ta sẽ không tìm thấy được những gì ngoài hình tướng của đám mây, ta không thể nào nắm giữ được nó dù là hình ảnh của 1 vị Phật hay 1 vị Bồ-Tát...mây thì có đến có đi, nhưng bầu trời thì không đến cũng không đi...đó là sự rỗng không thanh tịnh và sáng suốt. Có ai thấy được hình ảnh của chư vị Phật hay Bồ-Tát dưới 1 bầu trời không mây chưa ? bầu trời không đến cũng không đi, mà tọa thiền thì không đi nhưng tất cả vạn thể của vũ trụ đều sẽ đến. Mô Phật

Tuệ Quang



Friday, July 25, 2014

KINH KIM CANG BÁT NHÃ BALA MẬT

CHƯƠNG 2        PHẦN NỘI DUNG   < r >


Ông Tu-Bồ-Đề bạch với đức Phật rằng: “Bạch đức Thế-Tôn! Đức Phật chứng được Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác là không có chỗ chi là được sao?”
Đức Phật dạy rằng: “Đúng thế! Đúng thế! Nầy Tu-Bồ-Đề! Ta ở nơi Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác, nhẫn đến không có chút pháp chi có thể gọi là được đó mới gọi là Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác”.
Lại nữa, nầy Tu-Bồ-Đề! Pháp đó bình đẳng, không có cao, thấp, đó gọi là Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác.
Do vì không ngã, không nhơn, không chúng-sanh, không thọ-giả, mà tu tất cả pháp lành, liền được Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác.
Nầy Tu-Bồ-Đề! Pháp lành đã nói đó đức Như-Lai nói chính chẳng phải pháp lành đó tạm gọi là pháp lành.

Việc gọi là chứng ngộ quả Vô-thượng chánh đẳng chánh giác là việc gì đó mình mới khám phá ra từ cái chưa biết nầy đến cái chưa biết khác. Chân lý là những điều bí ẩn tìm tàng trong vũ trụ không thể nào biết hết được, các nhà bác học tìm ra sức đẩy của nước, sức hút của trái đất, thiên văn và nhiều phương trình toán học khác...đó là lúc họ ngộ nhận ra chân lý chớ không phải họ sáng chế ra hay chạy đi tìm kiếm. Lúc ông Archimedes tuyên bố tìm ra được sức đẩy của nước trong khi ông đang tắm trong bồn, không phải từ lúc đó nước mới có sức đẩy mà lực đã đẩy từ khi nước có mặt...cho nên chân lý không thể dạy không thể thuyết vì vậy đức Phật nói không hề có chứng đắc. Danh từ chứng đắc là của đạo Bàla-môn, dùng để chỉ cho các bậc Tiên nhơn tu thành Thánh có thần thông đi trên mặt nước ngồi trên mây, là các nhà tiên-tri, chửa bệnh cứu người trừ ma yếm qủy...cũng là các vị thần cầu mưa, cầu gió giúp vạn dân...đạo Phật tu không phải để làm những việc đó cho nên khi qua sông đức Phật dùng đò và chỉ trả 2 xu, trong khi người tu theo ngoại đạo muốn qua sông không cần đò thì phải mất thời gian tu tập 20năm. Việc cầu mưa cầu gió nếu được thì dân Ấn-độ xưa nay đâu có cảnh chết đói vì nạn hạn hán.  Đối với những người không thấy mà tin họ cho rằng việc chứng đắc là đi dưới mưa  không bị ướt, điều nầy có thể được chăng ? ...do vậy mà đức Phật xác nhận rằng Nhưlai không có chứng đắc là để nói rằng ngài không làm được những việc đó. Vậy theo đạo Phật qủa vô thượng bồ-đề có hay không? cho nên ông Tu-bồ-đề thay chúng ta hỏi Phật, ý rằng : nếu không chứng được quả vô-thượng chánh đẳng chánh giác thì tại sao được gọi là Phật ?
Gọi Phật, gọi vô thượng bồ-đề hay nói vô thượng chánh đẳng chánh giác gì cũng cùng một nghĩa là Giác, người Ấn-độ thời đó dùng từ "Bouddha" là để chỉ riêng cho một người sáng suốt tỉnh thức hoàn toàn rồi đánh thức mọi người dậy, khác với từ "Dharma" mà dân thời đó dùng để chỉ cho "thần quyền" là qủa tu chứng đắc của vị Sa-môn trở thành Thần hay Thánh, người muốn có gió cầu ra gió, muốn có mưa ra mưa...sau nầy đạo Phật dùng chữ "Dharma" để chỉ cho Pháp. Cũng vì chữ Boudha là chỉ cho Phật là những người tu theo Phật, chữ Dharma là chỉ cho Pháp khác với ý nghĩa bậc Thần quyền của ngoại đạo, nên khi tranh luận mà có ra : " Phật có trước hay Pháp có trước ?" đó là câu hỏi đã đưa ra từ đó mà nơi phần đầu chúng ta đã có chia sẻ qua.
Đó là dự theo văn tự và nghĩa lý để chia sẻ, với đạo Phật chủ trương tu để biết bản ngã là không có, mà khi thấy biết được thân mình là giả tạm thì có cái gì sau đó gọi là Thành ?

Thí dụ cho dể hiểu : khi nói căn nhà là chỉ cho thân do 5 uẩn tạo thành, khi nhà mới có thì bên trong hoàn toàn trống rổng giống như tâm của đứa trẻ hồn nhiên và vô tư, rồi do sự bon chen đua đòi thêm vào của bản ngã mà có ra đủ thứ vật chất bên trong, bản ngã càng được nuông chiều thì tiện nghi trong nhà càng nhiều và lối đi càng hẹp lại trong sự bị gò bó...mọi vật chất đều là pháp hữu-vi, có rồi mất như mây nổi...nhưng Tánh của chúng là Tham, là muốn Có, muốn thêm vào, khi thêm vào không được thì Sân, khi mọi thứ chợt mất hết thì khổ đau rồi đưa đến tự vận thì đó là Si. Đạo Phật dạy buông bỏ, diệt trừ mọi ái dục, không có nghĩa là đem tất cả tài sản đổ xuống sông rồi vào chùa tu hay trở thành khất-sĩ xin ăn mà là bỏ đi cái Tánh ích-kỷ, bỏn xẻn, tham lam, gian dối, lừa đảo,giai cấp...những thứ mà xả hội tạo nên cái khổ cho con người. Tất cả mọi thứ đến với chúng ta đều có nguyên nhân cũng không hẳn rằng những điều mình muốn là được hoàn toàn dù là một vị tổng thống hay một vị vua đương kim. Adolf-Hitler của Đức-quốc-xả là một điển hình cho sự tham vọng về cái muốn của mình...
Đạo Phật nói "buông bỏ" là ngụ ý chỉ cho Thiền, trong lúc thiền không có nghĩa rằng mọi vật chất cần phải đem đi bỏ hoặc phải theo thứ tự bỏ cái nào trước cái nào sau, cũng không phải là vứt bỏ mọi suy nghĩ, nếu không có sự suy nghĩ thì biết cái gì để vứt bỏ ? mọi vật chất tiện nghi không phải là những thứ phiền não mà phiền não là cái Tánh ganh tỵ, so sánh hơn thua, không bằng lòng cái hiện tại mình đang có, nên phiền não ví giống như đám mây đen, buông bỏ là làm cho những đám mây đó không còn. Đời là vũ trụ mọi thứ đều thông thả tự nhiên không có gì ràng buộc, cuộc sống là vội vã, là "nhanh chân kẻo hết..." chỉ một lần mình té biết đau, khi đứng dậy mới biết qúy cái từ tốn. Tất cả mọi thứ đều hiện diện ở đó, những gì của mình thì nó thuộc về mình, như mọi vật chất đang hiện hữu trong căn nhà nầy chúng là của mình mặc dầu không hơn được cái khác nhưng cũng không thua những thứ khác...Phật dạy buông bỏ là đem cái Tánh mong cầu ơn trên cứu rỗi mọi thứ tham, sân, si của mình bỏ ra ngoài đừng để trong ký ức, khi mọi ham muốn không còn thì căn nhà trở nên trống rổng, nghĩa là tâm mình thanh tịnh, sáng suốt và rổng không đó là lúc trở về căn nhà củ của mình, xưa nay nó vẫn thế...
Ban ngày chúng ta nhìn lên bầu trời, không một tinh tú hay bất kỳ vì Sao nào xuất hiện, chúng không đi đâu cả, chúng vẫn lẩn quẩn quanh đấy chờ màn đêm buông xuống để mọi người được thấy...nhưng không phải ai cũng được thấy, người chạy tìm mọi thứ vật chất, sống trong nhà cao cửa rộng thì chẵng có ai quan tâm, người chịu từ bỏ mọi thứ ra ngoài, sống với thiên nhiên giống như thái-tử thì người đó sẽ thấy được sự hùng vĩ của nó...chứng đắc hay qủa vị chẵng là gì cả, chẵng qua chỉ là sự phát hiện ra toàn thể đều ở chổ ấy, không mất đi đâu nên việc thành Phật hay chứng qủa vô thượng chánh đẳng chánh giác là lúc nhận thấy biết qua mọi vấn đề mà không cần phải sáng chế hay giải thích thêm bất cứ điều gì. Vậy có phải người giác ngộ vẫn là một người củ không ?
Nên nhớ, người củ không thể giác ngộ, hình tướng và mọi vọng tưởng xem như đã biến mất và cơ hội để trở thành không còn..., nói như thế không có nghĩa rằng giác ngộ là trở thành một con người với thân tướng khác như loài hóa-sanh mà là cái tên củ không còn, tên mới được mọi người qúy kính và thay thế cho, gọi là đức Phật hay đức Nhưlai...đó là ý nghĩa trở thành.
Hai chữ "chứng đắc" là nói lên giai cấp cao qúy nhất thời đó mà giai cấp tu-sĩ là đứng đầu, bởi vì người tu được chứng đắc, họ có "lục thông" nên kinh điển đạo phật sau nầy cũng dựa theo đó mà gán cho Phật. Vì lẽ đó mà đức Phật nói : "
Lại nữa, nầy Tu-Bồ-Đề! Pháp đó bình đẳng, không có cao, thấp, đó gọi là Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác.
Do vì không ngã, không nhơn, không chúng-sanh, không thọ-giả, mà tu tất cả pháp lành, liền được Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác."
Vũ trụ và chân lý không của riêng ai, đã gọi là tu, sao lại phân chia cao, thấp ? sao còn có Thánh có Phàm ? sao gọi là vô-thượng chánh đẳng chánh giác ? vậy bốn tướng : ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả có còn không ?
Phật thuyết tất cả pháp đều bình đẳng, đều là pháp lành. Lành ở đây là chỉ cho nguyên vẹn không còn dính vào hai bờ, muốn được như thế thì phải "Nhẫn đến không có chút pháp chi có thể gọi là được..." là chỉ cho việc thực hành, tất không còn chổ trụ, không còn dính mắc hay đam mê đó là ý nói trạng thái "đối cảnh vô tâm", người như thế đức Nhưlai nói : không ngã, không nhơn, không chúng sanh, không thọ giả...là người tu tất cả các pháp lành vậy thôi chớ chẵng có vô-thượng chánh đẳng chánh giác chi cả...vì pháp giới là nhất chân.

No comments:

Post a Comment