Tuệ Quang xin chào các đạo hữu,

...nếu bạn khóc, tôi sẽ khóc cùng với bạn - nếu bạn không có những gì buồn thì chúng ta bắt đầu kể chuyện tếu - nếu bạn gặp bất hạnh, mà trước mặt bạn là ngỏ cụt của cuối đường, thì tại nơi đó bạn có đủ 1 mảnh đất để tọa thiền...hạnh phúc và chân lý không phải là điểm đến ở cuối đường hay mong cầu về một cõi, mà nó ở ngay trên từng bước của chúng ta đi...vì có khởi sự đi nên mới có đến, vì có sự quyết tâm mong cầu muốn đạt được nên những vọng tưởng của sự tham lam sẽ hiện lên, đó là những muộn phiền khổ đau trong cuộc hành trình đi tìm Phật tánh và chân lý . Nếu bạn không biết trước tôi, thì cho dù tôi có đứng trước mặt bạn, bạn cũng không thể nhận ra...Phật Tánh không phải là cái nỗ lực đi tìm vì nó không phải là một vật hiện hữu đã có sẵn từ trước mà ta đã một lần biết qua....Cái gì không đến cũng không đi ? hãy nhìn lên bầu trời để quán chiếu, nơi mà ta đã có mặt từ đó, vì có sanh nên có tử, vì cái đến chỉ là sự dừng lại tạm thời nên rồi cũng phải ra đi cho dù ta có thích hay không thích...hãy nhìn lên bầu trời, nếu ta tìm kiếm Phật Tánh, Niết Bàn hay Cực-Lạc thì ta sẽ thấy những đám mây phiền não kéo đến, ta sẽ không tìm thấy được những gì ngoài hình tướng của đám mây, ta không thể nào nắm giữ được nó dù là hình ảnh của 1 vị Phật hay 1 vị Bồ-Tát...mây thì có đến có đi, nhưng bầu trời thì không đến cũng không đi...đó là sự rỗng không thanh tịnh và sáng suốt. Có ai thấy được hình ảnh của chư vị Phật hay Bồ-Tát dưới 1 bầu trời không mây chưa ? bầu trời không đến cũng không đi, mà tọa thiền thì không đi nhưng tất cả vạn thể của vũ trụ đều sẽ đến. Mô Phật

Tuệ Quang



Wednesday, July 30, 2014

KINH KIM CANG BÁT NHÃ BALA MẬT

CHƯƠNG 2     PHẦN NỘI DUNG    < v >


Nầy Tu-Bồ-Đề! Như có người nói: Đức Phật nói ngã-kiến, nhân kiến, chúng-sanh-kiến, thọ-giả-kiến. Nơi ý của ông nghĩ thế nào? Người ấy hiểu nghĩa-lý của Phật nói chăng?”
“Bạch đức Thế-Tôn! Không. Người ấy không hiểu nghĩa-lý của đức Phật nói. Bởi vì sao? Đức Thế-tôn nói ngã-kiến, nhân-kiến, chúng-sanh-kiến, thọ-giả-kiến, chính chẳng phải ngã-kiến, nhân-kiến, chúng-sanh-kiến, thọ-giả-kiến, đó tạm gọi là ngã-kiến, nhân-kiến, chúng-sanh-kiến, thọ-giả-kiến”.
“Nầy Tu-Bồ-Đề! Nơi tất cả pháp, người phát tâm Vô-thượng Chánh-đẳng Chánh-giác phải biết như thế, thấy như thế, tin hiểu như thế, chẳng sanh pháp-tướng.
Nầy Tu-Bồ-Đề! Pháp-tướng nói ra đó, đức Như-Lai nói chính là không phải pháp-tướng, đó tạm gọi là pháp-tướng.

Từ nơi đầu kinh, trước khi đi sâu vào phần nội dung đức Phật đã đưa ra 4 tướng : ngã, nhân, chúng sanh và thọ giã. Đó là 4 tướng theo giáo lý của ngoại đạo tức đạo tìm cầu bên ngoài, không có điều gì chắc chắn cho ngày mai nên việc cầu xin là chạy theo vọng tưởng sống với tương lai. Trước khi kết thúc phần nội dung của kinh nầy đức Phật vì biết khó có người lãnh hội được ý nghĩa chân thật mà đức Nhưlai đã truyền trao nên một lần nửa ngài đưa ra 4 loại Kiến dựa theo 4 tướng của một chúng sanh đó là : ngã kiến, nhân kiến, chúng sanh kiến và thọ giã kiến. KIẾN có nghĩa là Thấy, thế thì việc thấy là thấy thế nào ? theo thế tục những cái " không thấy mà tin " đó là đức tin của người cầu vào tha lực bên ngoài, điều đó có thể CÓ có thể KHÔNG đối với tín ngưỡng của họ. Người có mắt mà tin vào những cái chưa từng Thấy, Biết thì những người đó đức Phật đã dùng phẩm dụ: " 5 người mù sờ Voi " để nói lên cái Thấy nầy. Đó là cái thấy không chơn thật, cái thấy được diển tả qua sự cảm xúc chớ không phải thấy bằng nhục-nhãn. Việc cần để Thấy phải hội đủ 4 điều kiện mới được gọi là thấy như là : mắt, hình sắc, ánh sáng và tâm thức, đó là cái thấy đúng sai còn phân biệt của thế gian, cho nên khi đức Nhưlai thuyết, ngài dùng danh từ TA để chỉ cho người nói thì chúng sanh liền thấy có Ta rồi chấp đó là ngã-mạn. Chữ KIẾN trong đạo Phật phải hiểu cho rõ nghĩa là  tánh Thấy tự nhiên có từ vô thỷ đến nay luôn luôn sáng suốt và không phân biệt, thấy biết tất cả mọi sự vật từ bên ngoài lẩn bên trong nội tâm của mình qua ngũ-nhãn. Thấy do có mắt mà thấy, do có ánh sáng mà thấy, do có tâm thức mà thấy, thấy hoàn toàn rổng không...bởi vì tất cả cái được thấy chúng là như vậy mà không cần hỏi: "tại sao ?"
Sở dĩ đức Nhưlai nói : ngã kiến, nhân kiến, chúng sanh kiến, thọ giã kiến là để chỉ bày cái thấy mù mờ bởi vọng kiến của phàm phu, cái thấy không chơn thật nơi tự tánh của mình, do vì lẻ đó mà đức Nhưlai dạy : người phát tâm vô thượng chánh đẳng chánh giác khi nhìn tất cả các pháp dù là hữu-vi hay vô-vi cũng phải thấy biết thật đúng các tướng là Vô, tức tướng không thật có thì vọng tưởng không còn, khi vọng kiến biến mất tức là trở về với chân không, nơi đó không một vật gì hiện hữu nên gọi là Kiến-tánh...là cái thấy từ vô thỷ, người đó gọi là Phật, là Nhưlai hay vô thượng chánh đẳng chánh giác gì đó...cũng đều là giả danh.


No comments:

Post a Comment