Đến đây TQ nhớ có một câu hỏi về ý nghĩa của 4 chữ: " vô tranh tam muội " ?
Nếu ai có xem bộ phim " Bồ-đề Đạt-ma tổ sư " nơi đoạn cuối, lúc tổ truyền y bát cho ngài Huệ-khả, tổ gọi 4 người đệ tử uyên bát nhất đến để trao y. Tổ bảo mỗi người nói lên cái sở đắc của mình.
Người thứ nhất thưa : theo chổ con thấy, không chấp vào văn tự, đây là đạo.
Nghe xong tổ trả lời : ngươi được phần da của ta
Người thứ hai nói : như tổ Anan thấy cõi Phật một lần rồi không còn thấy lại.
Tổ bảo : ngươi được phần thịt của ta.
Kế đến người thứ ba thưa : tứ đại vẫn không, 5 uẩn chẵng có, chổ con thấy không một pháp có thể được.
Tổ cười : ngươi được phần xương của ta.
Cuối cùng ngài Huệ-khả bước tới đảnh lể tổ xong, lui lại đứng lặng yên. Tổ xác nhận : con là phần tủy của ta.
Câu hỏi là : ý nghĩa của da, thịt, xương và tủy là gì ?
Thật ra đây chỉ là phẩm dụ viết lại để nói lên cái giá trị của tục truyền y bát mà thôi, thì ý nghĩa của Da là chỉ cho hàng Thanh-văn, thịt là chỉ cho bậc Duyên-giác, xương là chỉ cho bậc Bồ-tát và tủy là chỉ cho Bích chi Phật.
Tại sao người im lặng lại được truyền y bát ? bởi vì đạo là vô ngôn, đạo là chân lý, văn tự hay lời nói không đủ để diển tả được, người học nói chỉ cần vài năm là đủ, người học im lặng học cả đời cũng chưa xong, cho nên im lặng là trống rổng nơi đó không có câu hỏi tại sao và cũng không có người trả lời, tất cả mọi tâm thức đều vượt ra ngoài đối đải của nhị nguyên là sự vô phân biệt, nên phẩm này gọi là : " Vô tranh tam muội " là bực nhất trong mọi người...
Đức Phật hỏi ông Tu-bồ-đề vào thuở xa xưa, thời đức Phật Nhiên-đăng, đức Nhưlai có chứng đắc nơi pháp chăng ?
Như chúng ta đã nghe qua và biết mục đích của kinh này, đức Phật vận dụng cái thấy biết về pháp hành không chân lý của dân Ấn-độ thời đó qua kinh nghiệm sống của ngài rồi phá bỏ mọi tập tục nghi lễ cũng như hình thức xưa bày nay làm mà không giúp ićh gì cho sự giác ngộ giải thoát. Ngài nhắc lại với ông Tu-bồ-đề là nhằm gữi những thông điệp này lại cho các đệ tử của ngài vào thời mạt pháp. Thái tử Tất-đạt-đa sanh ra và sống trong vương quốc, ngài học và hành toàn bộ giáo lý của đạo Bàla môn, ngài chưa giác ngộ, ngài chưa hề biết Phật là gì và cũng chẵng có ai được thế gian gọi là Phật vào thời đó...thì làm sao ngài biết thuở xa xưa có Phật tên gọi là Nhiên-đăng ?
Tiếng Hán Nhiên nghĩa là " đốt " Đăng nghĩa là " đèn hay đuốc ", thuở xa xưa là ý nói lúc ngài còn trẻ thường ngày phụ giúp vào việc đốt nhang mồi đèn trong triều, ngài dùng từ Phật Nhiên-đăng là chỉ cho các vị thầy cúng của đạo Bàla môn thời đó. Bàla môn là giai cấp đứng đầu ở Ấn-độ, quản lý về tôn giáo và chính trị, ngay cả vua cũng phải phục tùng vì họ tự cho họ là thần thánh trực tiếp với đấng Phạm-thiên, ma quỉ và họ cũng là những bậc trong sạch hơn hết. Việc đốt nhang thắp đèn mỗi đêm nơi bàn thờ hoặc rót nước thay bông thì chẵng có giúp ích gì được cho sự giác ngộ mà nó còn làm cho mình bám dính vào thượng đế gần hơn để được ban khen hoặc cho là sẽ có phước...đức Phật nói Vô bổ, giã sử như thời đó có đức Phật Nhiên-đăng ra đời thì ngài cũng dạy là không nên cúng, lạy và cầu xin, nên vào thời điểm ở gần các vị Sa-môn đó đức Phật chẵng học được gì và cũng chẵng có gì gọi là đắc pháp.
Nói đắc pháp, chẵng có gì để đắc, chỉ cần hiểu là đủ, thần thánh cần nhang đèn đốt lên mỗi tối để làm gì ? nghe kinh tụng của tứ chúng để làm chi ?
Đức Phật hỏi tiếp : bồ-tát có trang nghiêm Phật độ chăng ? qua các hình ảnh thờ cúng chùa chiền đức Phật gợi ý là một vị gọi là Bồ-tát có cần phải lập chùa đúc tượng tạo cho trang nghiêm thì sẽ được Phật độ cho thành Phật không ?
Bốn chữ " trang nghiêm phật độ " có nghĩa là : tùy kỳ tâm tịnh tắc phật độ tịnh, dục tịnh phật độ tiên tịnh kỳ tâm " ý nói rằng khi thân tâm mình hành động qua thân, khẩu, ý không lổi thì chính nơi đó là cõi Phật, vì thế nương theo đó mà có câu : " thân, khẩu, ý thanh tịnh, thị danh phật xuất thế " khi ba nghiệp không lổi tức là thanh tịnh thì tâm mình và tâm phật đã đồng, mình là phật mà gọi phật cũng là mình, không cần xây chùa đúc tượng đốt nhang mồi đèn làm chi hoặc " khi tam nghiệp thanh tịnh thì đồng phật vãng tây phương " cũng là cùng ý nghĩa này, Niết-bàn, Cực-lạc hay Thiên-đàng cũng đều do mình tạo ra. Cho nên vì thế, này Tu-bồ-đề các vị đại bồ-tát phải nên sanh tâm thanh tịnh như vậy, chẵng nên trụ vào chùa to phật lớn mà móng tâm, chưa thành đạt lại mong sớm có chùa thì đó là trụ trước, mà trụ trước tức đồng nghĩa với chứng đắc nên đi đường tắc mong có được qủa Bồ-đề, đó là dính vào sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp, dính vào cái nghe lời khen tiếng chê, dính vào cái tượng nhỏ, xấu cần phải làm cho to và mầu sắc rực rỡ hơn, cần phải tu bổ thêm làm rộng thêm, ranh chia rào chắn...v.v..thế thì đó là tự cột mình thời gian đâu mà công phu thiền quán, nếu cho là có thời gian để quán thì đạo Phật đâu có dạy quán như thế này. Cho nên đức Phật ngài nói rất rõ: " không nên có chổ trụ trước " thì nơi đó tâm mình mới sanh ra thanh tịnh vì không còn ham muốn, không còn lệ thuộc vào pháp hữu vi bởi vì: nhất thiết hữu vi pháp đều là phù vân, như trăng đáy nước...thân mình lo giữ còn không được lại lo giữ chùa ôm tượng cốt thì được ích gì cho việc thành Phật ?
Nói xong đức Phật hỏi tiếp: này Tu-bồ-đề, ví như có người thân như núi chúa Tu-di, thân của người đó có lớn chăng ? Như chúng ta đều biết núi Tu-di tiếng Hán dịch là " diệu cao sơn " nghĩa là cao không thể tính đếm được, không có thước nào có thể đo được và cho đến ngày này khoa học cũng chưa tìm ra được chiều cao của núi đó là bao nhiêu ?
bởi vì núi đó không có thì lấy gì để đo ? nói núi Tu-di là ý chỉ cho tâm của chúng sanh, thân tướng to lớn như thế nào thì tâm cũng tương ưng như thế ấy. Vậy thì qua câu : ví như có người thân như núi chúa Tu-di nghĩa là gì ?
Đức Phật hướng dẩn từ việc sơ cơ đốt nhang mồi đèn, đến làm sao cho tâm được thanh tịnh, đừng sanh tâm trụ trước vào chùa to tượng cốt lớn...đến đây ngài đem hình ảnh núi chúa Tu-di ra làm dụ, người xây tượng cốt to lớn chừng nào thì tưởng rằng mình được phước báu to lớn và sự chứng đắc của mình cũng ngang bằng như vậy. Nhưng không, Phật dạy : thân lớn có nghĩa là chỉ cho pháp thân Phật nó rộng lớn và trùm khắp như qủa địa cầu, chớ không phải nói Thân to và cao lớn. Tu-bồ-đề ý ông nghĩ sao ? nghe xong ông chỉ lắc đầu, bởi vì Thế-tôn nói thân lớn như hư không, mà hư không thì không có hình tướng nên mới gọi là thân lớn, chứ đâu phải đúc tượng cho to và cao lớn ? Phật ví tâm của chúng sanh to và lớn như núi Tu-di, người xây tượng Phật hay thần thánh càng to lớn chừng nào thì tâm của ngưới đó chính là núi Chúa Tu-di. Câu Phật hỏi " thân người đó có lớn chăng ? " khi nói có Thân tức phải có tâm, người buông bỏ được ngay cả chánh pháp còn phải bỏ thì tâm đó mới trống rổng mà trống rổng tức không có gì để trụ, làm sao chúng ta có thể trụ vào hư không ? tâm còn trụ trước tức còn có Nhân tướng và Ngã tướng, còn thấy có Chùa của tôi, thấy có đệ tử tôi, có pháp của tôi...Nên việc làm như thế mà không tư duy thì chẵng khác nào đem quảng cáo cái Ngã của Nhưlai to như núi chúa Tu-di.
No comments:
Post a Comment