Tuệ Quang xin chào các đạo hữu,

...nếu bạn khóc, tôi sẽ khóc cùng với bạn - nếu bạn không có những gì buồn thì chúng ta bắt đầu kể chuyện tếu - nếu bạn gặp bất hạnh, mà trước mặt bạn là ngỏ cụt của cuối đường, thì tại nơi đó bạn có đủ 1 mảnh đất để tọa thiền...hạnh phúc và chân lý không phải là điểm đến ở cuối đường hay mong cầu về một cõi, mà nó ở ngay trên từng bước của chúng ta đi...vì có khởi sự đi nên mới có đến, vì có sự quyết tâm mong cầu muốn đạt được nên những vọng tưởng của sự tham lam sẽ hiện lên, đó là những muộn phiền khổ đau trong cuộc hành trình đi tìm Phật tánh và chân lý . Nếu bạn không biết trước tôi, thì cho dù tôi có đứng trước mặt bạn, bạn cũng không thể nhận ra...Phật Tánh không phải là cái nỗ lực đi tìm vì nó không phải là một vật hiện hữu đã có sẵn từ trước mà ta đã một lần biết qua....Cái gì không đến cũng không đi ? hãy nhìn lên bầu trời để quán chiếu, nơi mà ta đã có mặt từ đó, vì có sanh nên có tử, vì cái đến chỉ là sự dừng lại tạm thời nên rồi cũng phải ra đi cho dù ta có thích hay không thích...hãy nhìn lên bầu trời, nếu ta tìm kiếm Phật Tánh, Niết Bàn hay Cực-Lạc thì ta sẽ thấy những đám mây phiền não kéo đến, ta sẽ không tìm thấy được những gì ngoài hình tướng của đám mây, ta không thể nào nắm giữ được nó dù là hình ảnh của 1 vị Phật hay 1 vị Bồ-Tát...mây thì có đến có đi, nhưng bầu trời thì không đến cũng không đi...đó là sự rỗng không thanh tịnh và sáng suốt. Có ai thấy được hình ảnh của chư vị Phật hay Bồ-Tát dưới 1 bầu trời không mây chưa ? bầu trời không đến cũng không đi, mà tọa thiền thì không đi nhưng tất cả vạn thể của vũ trụ đều sẽ đến. Mô Phật

Tuệ Quang



Monday, November 4, 2013

SỰ LỰA CHỌN LÀ Ở NƠI MÌNH.

SỰ LỰA CHỌN LÀ Ở NƠI MÌNH !!!
Nhìn bức minh họa nhớ truyện Tây Du...ngài Ngô Thừa Ân dùng bàn tay của Phật tổ Như Lai để chỉ cho 5 châu là bề mặt của qủa điạ cầu. Núi TuDi nằm ở giửa là chỉ cho Tâm, chung quanh có 4 châu bao bọc, phía Bắc có : Cu-lư, phía Nam có : Thiệm-Bộ, Đông có: Thắng-Thần và Tây có: Ngưu-Hóa...Sau cuộc đánh cá với 72 phép thần thông biến hóa,Tề Thiên cũng kô tài nào thoát ra khỏi bàn tay của Phật tổ, vì thế mà bị 5 châu đè lên mình nên gọi là Ngũ Hành Sơn, nhưng thật ra chỉ có một ngọn núi ở giửa đè thôi đó là núi TuDi cũng là ngọn núi mà TềThiên tiểu tiện nơi đó. Một khi Nhân của tâm bất thiện thì Qủa ắt sẽ kô lành, cho nên khi tâm kiêu mạng thì giống như người đang mang một tản đá nặng vào thân. 500 năm bị núi đè là chỉ cho sự luân hồi của 5 kiếp người...muốn thoát khỏi vòng sanh tử luân hồi thì phải tu để tìm lại sự trong sạch thanh tịnh và sáng suốt nơi chính mình. Muốn được như thế thì phải tin vào Tam Bảo, đó là: Phật-Pháp-Tăng. Trong truyện TâyDu ngài Đường Tăng là chỉ cho Phật, lá bùa trên đỉnh núi Tu-Di là chỉ cho Pháp, Tề Thiên là đại diện cho Tăng cho nên được ngài Đường Tăng đặt cho một pháp danh mới là Tôn-hành giã...là người nghe, học và hành theo tông chỉ riêng của giáo lý nhà Phật. Đứng về mặt pháp lý vô vi, lấy truyện Tây Du làm Dụ: người mà còn thấy mình có sở đắc như TềThiên với 72 phép thần thông thì người đó còn dính vào NGŨ-KIẾN đó là: Thân kiến: tự khoe mình đánh thắng được Ngọc Hoàng thượng đế trên cung đình là còn thấy có sự hơn / thua. Biên kiến:là cái thấy của cái ngã, nghiên về một bên, chỉ có việc làm của mình thì mới đúng, kô chấp nhận ý kiến của ai. Tà kiến: Tềthiên cho rằng Ngọchoàngthượngđế có là chuyện hoang đường, thế mà sau khi đại náo thiên cung rồi thì lại ham muốn lên thay thế chức vị đó. Giới cấm thủ kiến: ý kiến chấp lấy điều lệ dù là kô đúng, như Vua thì phải thay phiên nhau làm, kô được tại vị suốt đời ở đó. Kiến thủ kiên: giữ chặt lấy cái ý của mình là đúng,là trên hết kô ai bằng,kô chịu buông bỏ. Đó là 5 cái gánh nặng đè lên thân mình.Người mà dứt được Ngũ kiến, tức là người tạm gọi đắc được đệ nhất nghĩa không, nên gọi là Vô Sở đắc...kô có cái gì để đắc...
- Hình vòng tròn là chỉ cho vũ trụ, trong đó có 10 cảnh giới gồm: lục đạo và tứ thánh, tất cả đều ở trong tâm của chúng ta < như bàn tay ở trong hình >
-Bàn tay trong đó có núi Tu Di tiếng Hán dịch là: Diệu-cao sơn, nghĩa là cao diều dợi kô có thước đo nào mà tính đếm được đó là ý chỉ cho Tâm của mỗi chúng sanh, bàn tay ta tạo nên tất cả. Người còn tham/sân/si là còn muốn nắm giữ những thứ kô phải là của mình thì còn bị luân hồi trong lục đạo...người mà luôn nắm giữ những thứ của RIÊNG mình thì người đó được thong dong tự tại sống trong ańh sáng hào quang của chư phật...đó là ý nghĩa của những hình ảnh chúng ta thấy trong vòng tròn của qủa địa cầu. Bàn tay Ngữa là chỉ cho sự nắm bắt, bàn tay Uṕ là chỉ cho sự buông xã.
Người nguyện buông xã được tất cả tham/sân/si, ngũ kiến thì...một tiếng nổ lớn Ngũ hành sơn vỡ tan...trí tuệ phát sanh, giác ngộ tại đó...Tôn hành gĩa tự tại với cây thiết bảng trên tay, là Kim Cang kiếm, là gươm trí tuệ quét sạch những hoang đường, vọng tưởng, tà kiến...đó là lời Phật dạy, là cái luôn nắm bắt vĩnh viễn của RIÊNG mình.
Sự lựa chọn là ở chính mình.../. mô phật
Tuệquang

No comments:

Post a Comment