Tuệ Quang xin chào các đạo hữu,

...nếu bạn khóc, tôi sẽ khóc cùng với bạn - nếu bạn không có những gì buồn thì chúng ta bắt đầu kể chuyện tếu - nếu bạn gặp bất hạnh, mà trước mặt bạn là ngỏ cụt của cuối đường, thì tại nơi đó bạn có đủ 1 mảnh đất để tọa thiền...hạnh phúc và chân lý không phải là điểm đến ở cuối đường hay mong cầu về một cõi, mà nó ở ngay trên từng bước của chúng ta đi...vì có khởi sự đi nên mới có đến, vì có sự quyết tâm mong cầu muốn đạt được nên những vọng tưởng của sự tham lam sẽ hiện lên, đó là những muộn phiền khổ đau trong cuộc hành trình đi tìm Phật tánh và chân lý . Nếu bạn không biết trước tôi, thì cho dù tôi có đứng trước mặt bạn, bạn cũng không thể nhận ra...Phật Tánh không phải là cái nỗ lực đi tìm vì nó không phải là một vật hiện hữu đã có sẵn từ trước mà ta đã một lần biết qua....Cái gì không đến cũng không đi ? hãy nhìn lên bầu trời để quán chiếu, nơi mà ta đã có mặt từ đó, vì có sanh nên có tử, vì cái đến chỉ là sự dừng lại tạm thời nên rồi cũng phải ra đi cho dù ta có thích hay không thích...hãy nhìn lên bầu trời, nếu ta tìm kiếm Phật Tánh, Niết Bàn hay Cực-Lạc thì ta sẽ thấy những đám mây phiền não kéo đến, ta sẽ không tìm thấy được những gì ngoài hình tướng của đám mây, ta không thể nào nắm giữ được nó dù là hình ảnh của 1 vị Phật hay 1 vị Bồ-Tát...mây thì có đến có đi, nhưng bầu trời thì không đến cũng không đi...đó là sự rỗng không thanh tịnh và sáng suốt. Có ai thấy được hình ảnh của chư vị Phật hay Bồ-Tát dưới 1 bầu trời không mây chưa ? bầu trời không đến cũng không đi, mà tọa thiền thì không đi nhưng tất cả vạn thể của vũ trụ đều sẽ đến. Mô Phật

Tuệ Quang



Saturday, November 30, 2013

GIA TÀI của PHẬT GIA

Theo lịch sử của đức Phật, ngài có 1 khối thịt dư trên đin̉h đầu giống như búi tóc, các nhà tiên tri gọi đó là : Nhục-kế tướng. Tướng này với mắt thường ai cũng có thể nhìn thấy biết khi ngài còn là thái tử. Sau khi giác ngộ, tức là lúc ngài quyết định trốn thành ra đi... danh từ Phật được ra đời và khối thịt dư Nhục-kế tướng này cũng được đổi lại là: Vô-Kiến đin̉h, có nghĩa là người phàm mắt thịt không còn trông thấy, hiểu biết về khối thịt dư đó nửa, chỉ những ai có đôi mắt Huệ sáng suốt như Tề-thiên < Tôn ngộ Không > thì mới có thể thấy được nó thôi, bởi vì VÔ là KHÔNG, KIẾN là THẤY , đin̉h là ở trên cùng.
Khi cái thấy vô phân biệt chấm dứt, tức là cái thấy Như-thị thì vũ trụ không còn ranh giới để phân chia nên không bị các chướng ngại phiền não vô minh cản ngăn hay che lấp, thì lúc đó tốc độ sự nhận thức về chân lý của mình bằng với tốc độ của ánh sáng < nói ra là hiểu liền > nên ánh sáng chính là " vô lượng quang " trong bản thể mình và tự nó phát ra...cho nên trong kinh Pháp-Hoa, đức Phật 3 lần phóng quang, lần thứ 2 ngài dùng tướng Bạch hào và Vô kiến đỉnh, 2 yếu tố này hội tụ lại thành một thứ ánh sáng cực mạnh để cho toàn thể hải hội đều được trông thấy cả thế giới 10 phương hằng hà sa số chư Phật < tất cả đều là Phật >
Giác ngộ là bản thể của mình trở thành ánh sáng giống như một khối vàng được nung chảy bởi Hỏa Quang Tam Muội, mọi cấu uế dơ bẩn đều được thanh lọc để tinh chất thuần túy được thể hiện, vàng sáng là nhờ lửa...< Hỏa là lửa, Quang là ánh sáng, Tam là ba, Muội là chướng ngại. Tam Muội tiếng Hán còn gọi là Tam-ma-đề là ba phương pháp tu thiền của đạo Phật chỉ có ở các bậc từ Alahán trở lên đó là : Định là tỉnh lặng, Quán là tư duy và Chỉ là làm cho đứng lại. Phép thiền định nầy giúp cho hành giã thân tâm không giao động, chận đứng mọi vọng tưởng tà kiến sai lầm những chướng ngại không đúng chân lý qua thân khẩu ý thì lúc đó là lúc trí tuệ bừng sáng giống như ngọn lửa thiêu đốt diệt trừ mọi tham sân si và phiền não. Hỏa Quang Tam Muội cũng chính là pháp môn " Chánh tâm hành xứ ". >  Danh từ Vô kiến đỉnh là chỉ cho bậc giác ngộ, mà giác tức là Phật là bao gồm cả 2, trí tuệ và từ bi. Trí tuệ là ánh sáng vô lượng, Từ bi là lòng độ lượng giống như bóng mát bao che cứu khổ cho mọi loài chúng sanh...
Qua bức minh họa chúng ta thấy: chiếc dù màu hồng luôn luôn ở trên đầu dùng để che mưa hay nắng ngoài ra không có công dụng gì khác. Màu hồng là tiêu biểu cho ánh sáng trí tuệ, chiếc dù là sự bao che chỉ cho lòng từ bi không phân biệt, cả hai cùng là một không thể tách rời nhau.  Đó chính là  Vô Kiến đỉnh của tất cả mọi người đệ tử Phật, là tài sản vô giá phát xuất ra từ bên trong...không có ai trở thành người giác ngộ < vô ngã > mà chỉ có sự giác ngộ < ý thức, tin̉h giác hoàn toàn sống trong chánh niệm > . Ngày gọi là thành Phật, không phải mình trở thành...mà là ngày mình nhận thấy tất cả mọi người đều là Phật.
" Bạn giàu, bạn có xe hơi nhà lầu,
  gia tài tôi có cây dù...< phật tử >
  một mai bóng xế, trăng lu...
  tài sản bạn bán hết, chiếc dù tôi vẫn còn nguyên. "
Chiếc dù hồng chính là...gia tài của Phật gia.  Từ-bi và Trí-tuệ .
Nam mô bổn sư ThíchCa MâuNi Phật

Tuệquang

No comments:

Post a Comment