Tuệ Quang xin chào các đạo hữu,
...nếu bạn khóc, tôi sẽ khóc cùng với bạn - nếu bạn không có những gì buồn thì chúng ta bắt đầu kể chuyện tếu - nếu bạn gặp bất hạnh, mà trước mặt bạn là ngỏ cụt của cuối đường, thì tại nơi đó bạn có đủ 1 mảnh đất để tọa thiền...hạnh phúc và chân lý không phải là điểm đến ở cuối đường hay mong cầu về một cõi, mà nó ở ngay trên từng bước của chúng ta đi...vì có khởi sự đi nên mới có đến, vì có sự quyết tâm mong cầu muốn đạt được nên những vọng tưởng của sự tham lam sẽ hiện lên, đó là những muộn phiền khổ đau trong cuộc hành trình đi tìm Phật tánh và chân lý . Nếu bạn không biết trước tôi, thì cho dù tôi có đứng trước mặt bạn, bạn cũng không thể nhận ra...Phật Tánh không phải là cái nỗ lực đi tìm vì nó không phải là một vật hiện hữu đã có sẵn từ trước mà ta đã một lần biết qua....Cái gì không đến cũng không đi ? hãy nhìn lên bầu trời để quán chiếu, nơi mà ta đã có mặt từ đó, vì có sanh nên có tử, vì cái đến chỉ là sự dừng lại tạm thời nên rồi cũng phải ra đi cho dù ta có thích hay không thích...hãy nhìn lên bầu trời, nếu ta tìm kiếm Phật Tánh, Niết Bàn hay Cực-Lạc thì ta sẽ thấy những đám mây phiền não kéo đến, ta sẽ không tìm thấy được những gì ngoài hình tướng của đám mây, ta không thể nào nắm giữ được nó dù là hình ảnh của 1 vị Phật hay 1 vị Bồ-Tát...mây thì có đến có đi, nhưng bầu trời thì không đến cũng không đi...đó là sự rỗng không thanh tịnh và sáng suốt. Có ai thấy được hình ảnh của chư vị Phật hay Bồ-Tát dưới 1 bầu trời không mây chưa ? bầu trời không đến cũng không đi, mà tọa thiền thì không đi nhưng tất cả vạn thể của vũ trụ đều sẽ đến. Mô Phật
Tuệ Quang
Monday, March 16, 2015
CỰC-LẠC là đây, tại chổ nầy. < Như-Huyễn Thiền Sư >
- hôm nay ông thật MAY MẮN mới gặp tôi.
Người hành khất mĩm cười chấp hai tay cùng với cây gậy rồi nói:
- xin chào ngài, đời tôi chưa một lần bị RŨI RO.
Nghe xong người đàn ông bước tới gần hơn rồi nói tiếp:
- Nhưng với số tiền nầy ông được SUNG SƯỚNG cả ngày đấy.
Người hành khất chấp tay cúi đầu:
- thưa ngài, đời tôi chưa bao giờ biết KHỔ cả...
Người đàn ông khựng lại, nhíu mài vì qua những câu trả lời lạ lùng...suy nghĩ một chút rồi ông nói với giọng lớn tiếng:
- thế à...nếu THƯỢNG ĐẾ bắt ông xuống địa ngục, thử xem ông có Khổ hay không cho biết ?
Người hành khất chấp tay rồi chậm rãi nói:
- thưa ngài...đời tôi không bị RŨI RO, không bị đau KHỔ...thì THƯỢNG ĐẾ bắt tôi xuống địa ngục để làm gì ?
nhìn thẳng vào mặt người đàn ông rồi từ từ giải thích:
- nếu Thượng Đế làm như thế thì tôi sẽ ôm ghì lấy ông ấy và cùng nhau xuống địa ngục, tôi thà sống chung như thế, còn hơn ở dương trần mà CÚNG, LẠY, CẦU ông ta...
người đàn ông giận dử, chỉ tay vào mặt người hành khất rồi hỏi lớn:
+ vậy ông từ đâu đến đây ?
- thưa ngài, tôi từ Vương Quốc mà đến.
+ vậy ông là ai ?
- thưa ngài, tôi là VUA.
nghe người hành khất tự xưng là Vua, người đàn ông xuống giọng rồi hỏi:
+ vậy vương quốc của ông TÊN gì và Ở ĐÂU ?
- thưa ngài tên gọi là CỰC LẠC.
khi nghe nói đến 2 chữ CỰC LẠC, người đàn ông chợt tỉnh, sung sướng và sáng mắt ra bèn qùy xuống đảnh lễ rồi nhỏ nhẹ hỏi:
+ thưa Ngài vương quốc đó ở đâu? xin Ngài cho tôi theo.
người hành khất quay mặt bước đi,vừa đi vừa nói:
- ngay nơi mà ông và tôi đang đứng đó...
người hành khất ung dung bước đi, còn người đàn ông kia đầu và hai tay vẫn còn chạm đất ./.
No comments:
Post a Comment