Tuệ Quang xin chào các đạo hữu,

...nếu bạn khóc, tôi sẽ khóc cùng với bạn - nếu bạn không có những gì buồn thì chúng ta bắt đầu kể chuyện tếu - nếu bạn gặp bất hạnh, mà trước mặt bạn là ngỏ cụt của cuối đường, thì tại nơi đó bạn có đủ 1 mảnh đất để tọa thiền...hạnh phúc và chân lý không phải là điểm đến ở cuối đường hay mong cầu về một cõi, mà nó ở ngay trên từng bước của chúng ta đi...vì có khởi sự đi nên mới có đến, vì có sự quyết tâm mong cầu muốn đạt được nên những vọng tưởng của sự tham lam sẽ hiện lên, đó là những muộn phiền khổ đau trong cuộc hành trình đi tìm Phật tánh và chân lý . Nếu bạn không biết trước tôi, thì cho dù tôi có đứng trước mặt bạn, bạn cũng không thể nhận ra...Phật Tánh không phải là cái nỗ lực đi tìm vì nó không phải là một vật hiện hữu đã có sẵn từ trước mà ta đã một lần biết qua....Cái gì không đến cũng không đi ? hãy nhìn lên bầu trời để quán chiếu, nơi mà ta đã có mặt từ đó, vì có sanh nên có tử, vì cái đến chỉ là sự dừng lại tạm thời nên rồi cũng phải ra đi cho dù ta có thích hay không thích...hãy nhìn lên bầu trời, nếu ta tìm kiếm Phật Tánh, Niết Bàn hay Cực-Lạc thì ta sẽ thấy những đám mây phiền não kéo đến, ta sẽ không tìm thấy được những gì ngoài hình tướng của đám mây, ta không thể nào nắm giữ được nó dù là hình ảnh của 1 vị Phật hay 1 vị Bồ-Tát...mây thì có đến có đi, nhưng bầu trời thì không đến cũng không đi...đó là sự rỗng không thanh tịnh và sáng suốt. Có ai thấy được hình ảnh của chư vị Phật hay Bồ-Tát dưới 1 bầu trời không mây chưa ? bầu trời không đến cũng không đi, mà tọa thiền thì không đi nhưng tất cả vạn thể của vũ trụ đều sẽ đến. Mô Phật

Tuệ Quang



Tuesday, July 22, 2014

KINH KIM CANG BÁT NHÃ BALA MẬT

CHƯƠNG 2     PHẦN NỘI DUNG      < p >


“Nầy Tu-Bồ-Đề! Nơi ý ông nghĩ thế nào? Có thể do sắc-thân cụ-túc, mà thấy được đức Phật chăng?”
“Bạch đức Thế-Tôn! Không. Chẳng nên do sắc-thân cụ-túc mà thấy được đức Như-Lai. Bởi vì sao? Vì đức Như-Lai nói sắc-thân cụ-túc, chính chẳng phải sắc thân cụ-túc, đó tạm gọi là sắc thân cụ-túc.”
“Nầy Tu-Bồ-Đề! Nơi ý ông nghĩ thế nào? Có thể do nơi các tướng cụ-túc mà thấy được đức Như-Lai chăng?”
“Bạch đức Thế-Tôn! Không. Chẳng nên do nơi các tướng cụ-túc mà thấy được đức Như-Lai. Bởi vì sao? Vì đức Như-Lai nói các tướng cụ-túc, nhưng chẳng phải cụ-túc, đó tạm gọi là các tướng cụ-túc.”

Nơi phần trước đức Phật đưa ra 32 tướng rồi phá chấp, người mà thấy phật qua hình tướng thì không hề thấy Nhưlai, bởi vì thân tướng đều là giả tạm do nương gá nhau mà thành, cho nên đừng chấp vào các tượng cốt to lớn đẹp đẻ oai nghi tưởng rằng đức Nhưlai đang thiền trong đó rồi qùi lạy mong cầu phước báo. Hình nộm hay "thằng bù nhìn" tạo ra dùng để đuổi chim, tượng Phật xây lên chủ ý để nhắc nhở xua đuổi những vô minh tà kiến, dạy cho những người ít học kém trí. Đức Phật xưa kia trước khi thành đạo ngài cũng đã từng đốt nhang mồi đèn, cầu khấn giống như chúng ta hiện nay vậy thôi, nên đức Phật xác nhận rằng ngài có nhục-nhãn đấy chứ, đó là lời nói thật không phỉnh phờ. Đối với những người sống trong bóng tối ánh sáng đối với họ mới qúy và chỉ có những người ra khỏi tù thì mới hiểu được tự do, đó là từ cái thấy chuyễn qua sự hiểu biết nên đức Phật nói ngài có tuệ-nhãn. Nếu thái-tử Tất-đạt-đa cứ tiếp tục Cúng, Lạy, Cầu thì đạo Phật không có ra đời và chẵng một ai hiểu phật là gì cả, cho nên đã gọi là phật-tử thì phải hiểu Phật là gì ? giác là gì ? trước khi đốt nhang khấn vái. Nếu việc cầu xin được toại nguyện thì thế gian nầy không có cảnh khổ và đức Phật cũng không cần thuyết pháp độ sanh.

Đến đây đức Phật nói thêm về sắc thân cụ túc, Sắc tức chỉ cho Nhân tướng, Thân là bản thể bất sanh bất diệt, Cụ-túc chỉ cho phẩm đẹp oai nghi của một vị phật cũng là ý nghĩa nói về 32 tướng tốt. Đức Phật nói sắc thân cụ túc là nói với những ai đã liễu ngộ được pháp duyên sanh, không có cái gì tự nó sanh ra nó, không có vấn đề số 1 sanh ra số 2 mà số 2 có là do 1+1, chớ không có đấng nào sanh ra số 2, người hiểu được như thế là người thật sự thấy sắc thân cụ túc chớ thật ra chẵng có pháp chi gọi là liễu ngộ hay chứng đắc cả, bởi vì khi nói đến sắc thân tức là do duyên nương gá lại với nhau nên tướng không thật, lấy thí dụ cho dể hiểu : như một người sanh ra và lớn lên bình thường, khi phát hiện ra Bác sĩ cho biết là bị ung thư máu nếu không chửa trị sớm thì bệnh nhân chỉ sống trong một thời gian ngắn. Việc chửa trị là bằng cách thay máu từ từ, nghĩa là số lượng máu của bệnh nhân sẽ được thay thế bằng số máu của người khác đưa vào. Vậy bấy giờ thân của bệnh nhân là thật hay giả ? nếu chấp thật thì số máu khác đưa vào không công dụng, đúng không ? thế thì với cái thân ông A, máu của ông B, rồi mấy năm sau khi sắc thân nầy chết đi thì linh hồn đó của ông A hay ông B đi đàu thai ? giả sử người cho máu là ông B vẫn còn sống...
Một thí dụ thêm nửa về thực vật : hiện tượng ghép giống của nhiều loại cây ăn trái, người ta dùng nhánh của cây này ghép vào thân cây tương cận to lớn khác để cho ra trái nhiều và to, việc làm này thành công tuy nhiên hình tướng có thay đổi và mùi vị không còn thơm ngon đậm đà như trước nửa. Do vì có khác nên tạm gọi là không thật là trái bị lai vậy thôi...chớ có đấng nào sanh ra các hiện tượng nầy đâu.
Do vậy mà khi đức Phật hỏi ông Tu-bồ-đề, ông dứt khoát trả lời không thể nào từ một thân tướng giả lại có linh hồn thật để đi thọ sanh được. Sở dĩ đức Phật nói người có thân tướng đẹp là đối lại cái xấu để mọi người so sánh vậy thôi chứ các pháp xưa nay đều bình đẳng nên nói tướng đẹp là đẹp vậy thôi chẵng khoe khoang chi cả.
Lúc nãy đức Phật nói về thân tướng oai nghi của một vị Phật, người mà dựa vào tai dài tóc quăn răng trắng trên đầu có bứu tóc rồi cho đó là Phật thì không hề hiểu gì những lời phật nói ra...tiếp theo đức Phật đưa ra Tướng cụ-túc, tướng ở đây là ý chỉ cho đức tánh của vị Phật, trong kinh Kalama: do vì có vị Sa-môn này nói như thế này, lại có vị Sa-môn kia lại nói khác do đó mà thưa thỉnh lên đức Phật, ngài dạy : đừng tin những gì ghi lại trong kinh điển...đừng tin vị Sa-môn ấy có uy quyền có phẩm hạnh tốt...đừng tin và nghĩ rằng vị ấy là thầy của mình...mà không rõ nguồn gốc. Cho nên năng kiến là cái thấy bằng trí tuệ của mình, sở kiến là đối tượng chỉ cho chân lý để tự mình tư duy nhận ra cái nào chánh, cái nào thiện thì giữ đó mà hành, cái nào tà, cái nào bất thiện thì thanh lọc nó ra, lọc sạch hết cả rồi thì gọi là tịnh, mà thanh tịnh là bản thể của mình và chỉ mình mình biết. Người đọc, nghe qua là biết thật giả liền nên tạm gọi là giác vậy thôi. Người hiểu được như thế gọi là thấy Nhưlai tức thấu triệt được chân lý, chứ Phật thì vô hình mình dùng cái gì để thấy cái vô hình ?

No comments:

Post a Comment