Tuệ Quang xin chào các đạo hữu,

...nếu bạn khóc, tôi sẽ khóc cùng với bạn - nếu bạn không có những gì buồn thì chúng ta bắt đầu kể chuyện tếu - nếu bạn gặp bất hạnh, mà trước mặt bạn là ngỏ cụt của cuối đường, thì tại nơi đó bạn có đủ 1 mảnh đất để tọa thiền...hạnh phúc và chân lý không phải là điểm đến ở cuối đường hay mong cầu về một cõi, mà nó ở ngay trên từng bước của chúng ta đi...vì có khởi sự đi nên mới có đến, vì có sự quyết tâm mong cầu muốn đạt được nên những vọng tưởng của sự tham lam sẽ hiện lên, đó là những muộn phiền khổ đau trong cuộc hành trình đi tìm Phật tánh và chân lý . Nếu bạn không biết trước tôi, thì cho dù tôi có đứng trước mặt bạn, bạn cũng không thể nhận ra...Phật Tánh không phải là cái nỗ lực đi tìm vì nó không phải là một vật hiện hữu đã có sẵn từ trước mà ta đã một lần biết qua....Cái gì không đến cũng không đi ? hãy nhìn lên bầu trời để quán chiếu, nơi mà ta đã có mặt từ đó, vì có sanh nên có tử, vì cái đến chỉ là sự dừng lại tạm thời nên rồi cũng phải ra đi cho dù ta có thích hay không thích...hãy nhìn lên bầu trời, nếu ta tìm kiếm Phật Tánh, Niết Bàn hay Cực-Lạc thì ta sẽ thấy những đám mây phiền não kéo đến, ta sẽ không tìm thấy được những gì ngoài hình tướng của đám mây, ta không thể nào nắm giữ được nó dù là hình ảnh của 1 vị Phật hay 1 vị Bồ-Tát...mây thì có đến có đi, nhưng bầu trời thì không đến cũng không đi...đó là sự rỗng không thanh tịnh và sáng suốt. Có ai thấy được hình ảnh của chư vị Phật hay Bồ-Tát dưới 1 bầu trời không mây chưa ? bầu trời không đến cũng không đi, mà tọa thiền thì không đi nhưng tất cả vạn thể của vũ trụ đều sẽ đến. Mô Phật

Tuệ Quang



Saturday, April 12, 2014

Thiên đường trên mặt đất.


Đời là đạo, là một vũ trụ bao la đầy chân lý, không ai có quyền đem chân lý ra mà dạy cho ai, chân lý không được học bởi vì nó đã có sẵn trong bản thể của chúng ta từ khi trái đất này có mặt, nó phải được phát hiện ra và mọi người phải nhìn nhận. Chân lý không có gì mới mẽ, người nhận ra được hoàn toàn thì gọi đó là giác ngộ. Ai cũng có thể chứng ngộ vấn đề là cần phải có thời gian tư duy và thiền định. Ngày chúng ta giác ngộ tức gọi là thành Phật,  không phải là chúng ta trở thành một cái gì khác như từ thể lỏng sang thể hơi, mà ngày đó mình thấy tất cả mọi vạn hữu chung quanh đều là Phật, do vậy mà đức Phật nói : tất cả mọi người sẽ thành Phật.
Tabà là uế độ do con người tạo ra vì hiểu sai chân lý, cho nên cuộc sống là một hành trình dài tự buông bỏ để chuyễn hóa từ khổ đau đến hạnh phúc, từ phiền não đến Niết Bàn. Nếu tất cả mọi người ai cũng làm được điều đó thì cõi Tabà được chuyễn sang thành " Thiên đường trên mặt đất ".
Thiên đường là bầu trời rộng mở, là đại dương bao la chưa được khám phá, chúng ta phải tự chuyễn hóa từ những cái chưa biết này đến những cái chưa biết khác, khi tất cả những thắc mắc của 2 chữ " Tại sao ? " không còn, thì đó là lúc mình đang sống ở Thiên đường, thấy tất cả loài vật, cỏ cây, đất đá...đều là 1, đều là 1 bản thể chung cùng, đều là Phật.
Trong kinh Kim Cang đức Phật có nói với các vị Bồtát " ...độ tất cả các chúng sanh, dẩn dắt đến NiếtBàn mà không có chúng sanh nào được độ... " tại sao vậy ? đây là bộ kinh nói về " Tánh Không ". Trước khi dẩn họ đến NiếtBàn, điều nên nhớ là : mọi bản ngã đều là gỉa tướng nên phiền não khổ đau không thể cố định được, cho nên thuốc dùng trị bệnh cũng đều là gỉa luôn...do vậy mà Không thấy có cái Ta là người dẩn dắt và cũng Không thấy có chúng sanh nào đi theo, bởi vì NiếtBàn không cần phải đi đến rồi chỉ : đây là NiếtBàn...mà nó chẵng ở đâu, không đâu mà chẵng có... chỉ cần mình nhận ra. Giống như sau khi Adam trộm ăn trái Cấm thì Chúa Trời đuổi Adam ra khỏi vườn Địa đàng. Nói đuổi là để phạt và dạy người không hiểu biết, chứ thật ra Địa đàng của Chúa là trên mặt đất này, Adam đi đâu mà ra khỏi mặt đất này đây ? Thiên đường hay Địa đàng là 1 nghĩa, đều là đất Chúa, vì nhằm dạy cho người chưa hiểu biết nên nói có cõi trên là Thiên đường.
Nhìn vào bức hình chúng ta thấy : vị thiền sư chỉ cho sự giác ngộ, mặt trời chỉ cho ánh sáng chân lý, nai, chim, thỏ, ngỗng, cỏ cây, đất đá...chỉ cho vạn loài hữu tình.
Một vị Phật đang ngủ say trong đá, mặt trời ló dạng, ngài vương mình cử động với cỏ cây sau buổi sớm mai để chuẫn bị cho một ngày mới, ngài tỉnh táo hoàn toàn cùng với muôn loài ăn uống trong sự im lặng...Mặt trời tỏa sáng, bình minh xuất hiện, báo hiệu cho biết có Phật ra đời, trong ánh sáng chân lý đó không có : kẻ thành công người thất bại, không có tranh đấu hơn thua, không có kẽ trên người dưới, tất cả đều bình đẳng, mọi sự ham muốn, phân biệt đều được vứt bỏ, không còn tiếng nói qua, người hỏi lại,  vì nơi đó không có người trả lời y như dấu chim bay trên trời cao mà không để lại dấu vết...nơi đó là cõi lặng, là Thiên đường trên mặt đất.

Tuệquang

1 comment:

  1. This comment has been removed by a blog administrator.

    ReplyDelete