Tuệ Quang xin chào các đạo hữu,
...nếu bạn khóc, tôi sẽ khóc cùng với bạn - nếu bạn không có những gì buồn thì chúng ta bắt đầu kể chuyện tếu - nếu bạn gặp bất hạnh, mà trước mặt bạn là ngỏ cụt của cuối đường, thì tại nơi đó bạn có đủ 1 mảnh đất để tọa thiền...hạnh phúc và chân lý không phải là điểm đến ở cuối đường hay mong cầu về một cõi, mà nó ở ngay trên từng bước của chúng ta đi...vì có khởi sự đi nên mới có đến, vì có sự quyết tâm mong cầu muốn đạt được nên những vọng tưởng của sự tham lam sẽ hiện lên, đó là những muộn phiền khổ đau trong cuộc hành trình đi tìm Phật tánh và chân lý . Nếu bạn không biết trước tôi, thì cho dù tôi có đứng trước mặt bạn, bạn cũng không thể nhận ra...Phật Tánh không phải là cái nỗ lực đi tìm vì nó không phải là một vật hiện hữu đã có sẵn từ trước mà ta đã một lần biết qua....Cái gì không đến cũng không đi ? hãy nhìn lên bầu trời để quán chiếu, nơi mà ta đã có mặt từ đó, vì có sanh nên có tử, vì cái đến chỉ là sự dừng lại tạm thời nên rồi cũng phải ra đi cho dù ta có thích hay không thích...hãy nhìn lên bầu trời, nếu ta tìm kiếm Phật Tánh, Niết Bàn hay Cực-Lạc thì ta sẽ thấy những đám mây phiền não kéo đến, ta sẽ không tìm thấy được những gì ngoài hình tướng của đám mây, ta không thể nào nắm giữ được nó dù là hình ảnh của 1 vị Phật hay 1 vị Bồ-Tát...mây thì có đến có đi, nhưng bầu trời thì không đến cũng không đi...đó là sự rỗng không thanh tịnh và sáng suốt. Có ai thấy được hình ảnh của chư vị Phật hay Bồ-Tát dưới 1 bầu trời không mây chưa ? bầu trời không đến cũng không đi, mà tọa thiền thì không đi nhưng tất cả vạn thể của vũ trụ đều sẽ đến. Mô Phật
Tuệ Quang
Monday, September 30, 2013
Thiền sư và con bò !!!
Thật rất hoan hỹ mỗi khi có những sự đóng góp và chia sẻ của các huynh đệ...tùy theo gốc đứng của mỗi người trên qủa địa cầu mà thấy mặt Trăng hiện có khác nhau, lúc tròn lúc khuyết, những ai cố gắng quyết tâm muốn thấy được cảnh đẹp của đêm Trăng rằm qua " ngón tay chỉ trăng " thì ngày ấy không xa...
Thiền nói nom na cho dễ hiểu đó là : VĂN-TƯ-TU. Nghe - Quán chiếu - rồi Hành. Bò là loài động vật thuộc loại NHAI LẠI, mỗi ngày nó ăn uống, làm việc vất vã giúp người, tối về nằm xuống nó ụa ra rồi nhai đi nhai lại và ngày nào cũng đều như thế.
Thiền cũng giống vậy, sau khi nghe Pháp tức là VĂN, rồi hành giả tư duy, soi rọi,quán chiếu gọi là TƯ...lúc tư duy là lúc mình cần lặp đi lặp lại để cân nhắc cho rõ ràng từ 1 câu kinh, bài kệ hay 1 lời pháp...và mỗi lần uạ ra xong quán chiếu trở lại rồi suy nghĩ mỗi mỗi đều khác nhau...nhờ vậy mà trí tuệ mỗi ngày một phát sanh. Khi nhận biết hiểu rõ mọi sự việc, biết phân biệt đâu là chánh tà thật giả, cái nào nên làm cái nào không dựa theo đạo lý làm người và chân lý vô thường, khổ, không, vô ngã của các pháp. Trong lúc thiền, nên biết rằng trước mặt mình không có người để đối thoại thì như thế ngôn ngữ sẽ không chuyễn thành lời...1 trạng thái tỉnh lặng, buông xuôi trôi chảy như dòng nước mà không phân biệt có bờ này bờ kia...vì không có người để thấy nên bản ngã sẽ không còn, đó mới thật là cái thấy Như-thị của 1 hành giả...
Và rồi TU, tu không phải là SỬA, mà phải NGUYỆN, phải quyết tâm tinh tấn hành trì, đi theo con đường Bát-Chánh...phải nhai đi nhai lại mỗi ngày từ câu kinh, bài kệ gọi là Nhật tụng để nhắc nhở mình là người đệ tử Phật gia, tu là phải biết và nhận ra mình là Phật...thiền đi, thiền nửa và thiền mãi, thiền cả ngay khi lúc Đi, Đứng, Nằm, Ngồi...
Thiền là Pháp, Bò là Dụ, cả 2 không rời nhau như 1 sợi dây nối liền giữa 2 vật...Trăng tròn là qủa vị Vô sanh Vô diệt là ánh sáng chân lý sẽ hiển bày trước mặt...hành giả sẽ thấy được cảnh đẹp của đêm Trăng rằm nhờ quyết tâm vào : " ngón tay chỉ trăng "./. Mô Phật
Tuệquang
No comments:
Post a Comment