Tuệ Quang xin chào các đạo hữu,

...nếu bạn khóc, tôi sẽ khóc cùng với bạn - nếu bạn không có những gì buồn thì chúng ta bắt đầu kể chuyện tếu - nếu bạn gặp bất hạnh, mà trước mặt bạn là ngỏ cụt của cuối đường, thì tại nơi đó bạn có đủ 1 mảnh đất để tọa thiền...hạnh phúc và chân lý không phải là điểm đến ở cuối đường hay mong cầu về một cõi, mà nó ở ngay trên từng bước của chúng ta đi...vì có khởi sự đi nên mới có đến, vì có sự quyết tâm mong cầu muốn đạt được nên những vọng tưởng của sự tham lam sẽ hiện lên, đó là những muộn phiền khổ đau trong cuộc hành trình đi tìm Phật tánh và chân lý . Nếu bạn không biết trước tôi, thì cho dù tôi có đứng trước mặt bạn, bạn cũng không thể nhận ra...Phật Tánh không phải là cái nỗ lực đi tìm vì nó không phải là một vật hiện hữu đã có sẵn từ trước mà ta đã một lần biết qua....Cái gì không đến cũng không đi ? hãy nhìn lên bầu trời để quán chiếu, nơi mà ta đã có mặt từ đó, vì có sanh nên có tử, vì cái đến chỉ là sự dừng lại tạm thời nên rồi cũng phải ra đi cho dù ta có thích hay không thích...hãy nhìn lên bầu trời, nếu ta tìm kiếm Phật Tánh, Niết Bàn hay Cực-Lạc thì ta sẽ thấy những đám mây phiền não kéo đến, ta sẽ không tìm thấy được những gì ngoài hình tướng của đám mây, ta không thể nào nắm giữ được nó dù là hình ảnh của 1 vị Phật hay 1 vị Bồ-Tát...mây thì có đến có đi, nhưng bầu trời thì không đến cũng không đi...đó là sự rỗng không thanh tịnh và sáng suốt. Có ai thấy được hình ảnh của chư vị Phật hay Bồ-Tát dưới 1 bầu trời không mây chưa ? bầu trời không đến cũng không đi, mà tọa thiền thì không đi nhưng tất cả vạn thể của vũ trụ đều sẽ đến. Mô Phật

Tuệ Quang



Sunday, April 8, 2012

Hinohu

chào Hinohu,
chào 1 người em trẻ, hiền thục và giỏi đàn...Phật dạy, khi em lên dây đàn: không trùng qúa cũng không căn qúa, có nghĩa là : kô cao, kô thấp - kô dài, kô ngắn - kô trầm kô bỏng - kô nhanh, kô chậm - kô tốt, kô xấu - kô sang,kô hèn - kô phải kô trái...v...v..đó là con đường trung đạo ngay thẳng đưa mình đi đến chân lý...
- Người nhạc sỷ, đương nhiên fải hiểu rỏ 7 nốt nhạc đó là : địa-thủy-hỏa-phong-không-kiến và thức.
- Do vì có 7 nốt nhạc nên mới thành 1 bản nhạc đó là TA. Bỏ mất đi 1 nốt thì bản nhạc cũng không thành và cái TA cũng tự biến mất.
- Tên của bản nhạc là sự phân biệt để biết giửa cái Ta nầy và Ta kia, mà không hề có tốt đẹp hay giỏi dở.
- Âm điệu nhạc là tánh của con người, bản nhạc thì có hay có dở, trong TA thì có kẻ xấu người tốt.
- Nốt nhạc thì không có hay dở, ngậm ngùi hay thương tiếc... là 1 trong 7 đại, vì Tánh của nó là như vậy, Đô là.. Đô mà Si là...Si, không hề thay đổi. Cho nên âm của nốt nhạc, tức là tánh, vẩn luôn luôn thanh tịnh.
- Ai đụng đến nó thì nó mới lên tiếng nhưng không hề gây đau khổ cho ai...nhưng khi 7 nốt hay 7 đại tập hợp lại thành 1 bản nhạc, thì có cái TA ra đời. Âm điệu nhạc thì có lúc vui lúc buồn, chê khen, oán trách, đôi khi cũng fải nghẹn ngào rơi lệ...nhưng nốt nhạc vẩn là nốt nhạc mà không hề có lệ rơi...thì tánh Không của 7 đại nó cũng giống như vậy...
Cho nên những khổ đau, phiền não, tội báo đều do mình...chúng ta đều là những nhạc sỹ, hảy tự lên dây đàn và hát thật đúng theo con đường...trung đạo.
HINOHU...bây giờ em cất tiếng hát được rồi đấy...

* tiếng hát trung đạo là tiếng gầm của sư-tử hoóng.

Tuệ Quang



No comments:

Post a Comment