Tuệ Quang xin chào các đạo hữu,

...nếu bạn khóc, tôi sẽ khóc cùng với bạn - nếu bạn không có những gì buồn thì chúng ta bắt đầu kể chuyện tếu - nếu bạn gặp bất hạnh, mà trước mặt bạn là ngỏ cụt của cuối đường, thì tại nơi đó bạn có đủ 1 mảnh đất để tọa thiền...hạnh phúc và chân lý không phải là điểm đến ở cuối đường hay mong cầu về một cõi, mà nó ở ngay trên từng bước của chúng ta đi...vì có khởi sự đi nên mới có đến, vì có sự quyết tâm mong cầu muốn đạt được nên những vọng tưởng của sự tham lam sẽ hiện lên, đó là những muộn phiền khổ đau trong cuộc hành trình đi tìm Phật tánh và chân lý . Nếu bạn không biết trước tôi, thì cho dù tôi có đứng trước mặt bạn, bạn cũng không thể nhận ra...Phật Tánh không phải là cái nỗ lực đi tìm vì nó không phải là một vật hiện hữu đã có sẵn từ trước mà ta đã một lần biết qua....Cái gì không đến cũng không đi ? hãy nhìn lên bầu trời để quán chiếu, nơi mà ta đã có mặt từ đó, vì có sanh nên có tử, vì cái đến chỉ là sự dừng lại tạm thời nên rồi cũng phải ra đi cho dù ta có thích hay không thích...hãy nhìn lên bầu trời, nếu ta tìm kiếm Phật Tánh, Niết Bàn hay Cực-Lạc thì ta sẽ thấy những đám mây phiền não kéo đến, ta sẽ không tìm thấy được những gì ngoài hình tướng của đám mây, ta không thể nào nắm giữ được nó dù là hình ảnh của 1 vị Phật hay 1 vị Bồ-Tát...mây thì có đến có đi, nhưng bầu trời thì không đến cũng không đi...đó là sự rỗng không thanh tịnh và sáng suốt. Có ai thấy được hình ảnh của chư vị Phật hay Bồ-Tát dưới 1 bầu trời không mây chưa ? bầu trời không đến cũng không đi, mà tọa thiền thì không đi nhưng tất cả vạn thể của vũ trụ đều sẽ đến. Mô Phật

Tuệ Quang



Tuesday, December 20, 2016

BẢNG HƯỚNG DẪN CHỈ ĐƯỜNG.

Người Phật tử nên : BIẾT !!!
Khi đến trước ngả ba đường, có 2 lá cờ làm ký hiệu chỉ hướng đi  ( xem hình dưới đây ) dấu hiệu ngược chiều nhau biểu tượng cho Thiện và Ác :
- Rẽ phải là đại lộ thênh thang nhộn nhịp, phồn hoa, nhà lầu xe hơi, địa vị, quan quyền, chức tước, máy bay, tàu thủy, bom đạn...và xe cứu thương.
- Rẽ trái là con đường làng, con đường trở về nhà, lối nhỏ dành cho một người đi, nơi đó không một bóng người hai bên toàn cỏ cây, hoa lá, chim hót và tiếng Ve ngâm...
BIẾT : là sự nhận thức chân lý chín chắn đúng sai, phải trái bằng trí tuệ hiểu biết của chính mình.
Mặc dầu trái phải là sự đối đải của đúng sai, nhưng nên BIẾT tay trái hay tay phải cả hai cũng đều là tay của mình, nên khi đứng trước ngả ba đường :
- người chấp Phải cho là đúng thì đó là con đường vinh quang về vật chất và sống trong những chuỗi ngày trôi nổi khổ đau...con đường đưa đến điạ ngục.
- người chấp Trái là sai thì đó là con đường nhỏ hẹp chỉ dành riêng cho chính mình, không gùi gánh nên bước đi càng vững vàng và tự tại hơn...con đường đưa đến thiên đàng.
Kinh điển là chìa khoá, là cánh cửa, là bảng hướng dẫn chỉ đường...nó không thương ghét gì ai, nhưng nó luôn luôn có đó, ở đó và lúc nào cũng vậy để nhắc nhỡ mình hãy tỉnh thức, đừng nhìn 2 lá cờ đó với đôi mắt nhặm nhé.
Nói Phải chưa hẳn là đúng mà Trái chưa chắc đã sai nên ngả rẽ là sự lựa chọn ở chính mình.
Người BIẾT : trái, phải cũng đều là do mình, tay nào cũng có ích lợi riêng của nó nên bấy giờ : BIẾT chính là " vô phân biệt ". 
Nhạc sĩ Trịnh công Sơn là bậc có Trí tuệ là người...biết có  " Một cõi đi về ". 

Nam mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Tuệquang

No comments:

Post a Comment